Trong biệt thự xa hoa ở Thượng Hải, Dương Phụng Tê ngồi ở trên ghế sa lon, quần áo màu trắng, trong phòng ấm áp như mùa xuân, cô càng thêm kiều diễm, lộng lẫy nhưng trên mặt lạnh như băng, khiến cho bất luận kẻ nào nhìn vào cũng không dám tới gần cô.
Trước mặt cô, trên bàn trà có một tờ chi phiếu, giờ này cô đang suy nghĩ về thôn Lô Gia Lĩnh, đó là nơi cô cả đời này cảm thấy là một sự sỉ nhục, cũng may còn có một người tốt, đó chính là một cái tên Đinh Nhị Cẩu, cô không muốn bất cứ kẻ nào biết mình một năm nay ở đâu, làm gì? Nếu để cho có người biết cô bị giam cầm đã hơn một năm, còn sinh ra một đứa bé, đó là sự hổ thẹn của dòng họ cô.