dụ dỗ khoe thân chốn công cộng, đâm ra giờ Phương thấy mình bắt đầu cũng ghiền ghiền cái trò này rồi. Ghiền thì ghiền cỡ nào chứ cô chắc không dám làm thử đâu, bởi cái thị trấn này bé xíu hà, lời đồn đãi lan nhanh lắm. Ngày xưa chị Ngọc cũng ở đây, chị ấy tính cũng cẩn thận trước sau lắm. Chị nuôi mỗi con Lu để khi buồn thì ‘cưng’ nó thôi, vậy mà Ngọc còn bị dị nghị đến phải dọn nhà qua bên An Biên, sống miết gần mé rừng luôn. Phương nghĩ giờ mà cô khoả thân đi dạo, rủi có ai bắt gặp, rồi nhận ra