cô nghe ông Vinh nói với người trong điện thoại: – Ờ! Nhưng em chừng nào mới tới? – Dạ! Khoảng 30 phút nữa anh hai. Uhm! anh biết rồi, anh cúp máy đây! – Dạ! anh hai… Nghe điện thoại của đứa em trai út xong rồi ông thở dài “Hơ… hơ… hờ…”, nét mặt lo lắng càu nhàu: – Sao sớm không đến, muộn không đến mà lại đến ngay lúc này. Thật là… Diễm Trang đang nằm dưới chờ đợi thì nghe ông Vinh nói tự sự với bản thân thì cô cười khúc khích như kiểu đang ghẹo: – Hi hi hi… Bác Vinh ơi đừng lo lắng quá mà, lần