giấc nên vội đi ngay. Lần này cô không bước chậm mà chạy luôn, cô chạy đến khi không còn nghe tiếng chó sủa nữa. Cô không mặc gì cả, lúc bước chạy hai bầu vú cô rung rinh đánh qua đánh lại. Hai vú cô giờ không mềm mại nữa, nãy giờ không ai sờ ai bóp cũng tự động săn thít lại rồi. Cô chạy mà cảm thấy giữa hai đùi trơn lùi như thể có gì đó nhớt nhớt đang nhiễu ra giữa hai chân vậy làm cho chuyển động của cô nhịp nhàng hơn. Đường ra chợ không xa lắm, nếu cố gắng chạy sẽ không phải lâu, nghĩ vậy nên